“Bạch Mẫn, có phải cô đã cho đứa trẻ nhà cô uống thuốc kháng sinh không? Hơn nữa còn uống vượt quá số lượng quy định nữa à?”
Lệnh Thái Nhạc lên tiếng nói: “Bọn chúng không chỉ uống thuốc kháng sinh mà còn được truyền rất nhiều nước biển. Khi hai đứa trẻ bắt đầu phát sốt, dù đã uống thuốc hạ sốt và tiêm thuốc hạ sốt của bác sĩ ở thôn nhưng vẫn không hạ sốt. Sau khi chúng tôi đến bệnh viện nhân dân huyện, truyền mấy bình thuốc kháng sinh cũng vẫn không có tác dụng gì. Cuối cùng đành đến bệnh viện nhân dân tỉnh, bác sĩ của khoa nhi truyền mấy bình kháng sinh có chất lượng vô cùng tốt và đắt tiền thì mới hạ sốt.”
“Vậy có phải đứa trẻ này bắt đầu bị tiêu chảy kể từ khi đó không?” Tưởng Vân cảm thấy mình đã nắm điểm được mấu chốt.
Lệnh Thái Nhạc lấy từ trong túi áo ra một xấp toa thuốc đưa cho Tưởng Vân vừa nói: “Tưởng Vân, đây là những đơn thuốc mà Tâm Kiên và Tâm An đã uống qua gồm có thuốc tiêm và thuốc nước, tôi vẫn luôn giữ trong người, nghe Bạch Mẫn nói cô muốn xem thử nên tôi mang các toa thuốc đến cho cô.”
Tưởng Vân nhận lấy một xấp toa thuốc đó, có vài loại thuốc cô chưa tiếp xúc qua, nhưng lại có sẵn trong hiệu thuốc của đội y tế.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây