Chị dâu Mạnh nghe vậy bèn đưa ra chủ ý: “Vậy anh cứ ngồi xổm mãi ở vị trí này đi, tôi thấy vậy cũng đủ rồi. Đánh giặc gì đó, mạo hiểm cao lắm, một là lập quân công, còn hai chính là lập bài vị, tôi hy vọng anh sống cho tốt, ít nhất phải sống tới lúc Hoa Đông lập gia đình.”
Lòng Mạnh Hữu Vi trong lòng cảm động quá chừng, nhưng nghĩ nghĩ một chút thì phát hiện có gì đó không ổn: “Gì mà bảo tôi phải sống tới lúc Hoa Đông lập gia đình cơ chứ? Sau khi Hoa Đông cưới vợ rồi, có tôi hay không có tôi thì có giống gì nhau đâu?”
“Làm sao có thể giống nhau được? Chỉ cần anh còn sống, mỗi tháng đều có thể nhận được trợ cấp hưu trí. Nếu anh chết, chỉ có thể nhận được trợ cấp an ủi với chi phí mai táng mà thôi.”
Lòng Mạnh Hữu Vi càng lạnh lẽo: “Cô còn tính cả cái này nữa à? Tôi còn chưa tới bốn mươi tuổi nữa, vậy mà cô lại tính cả chi phí mai táng của tôi luôn rồi?”
“Đi, đi, đi! Đi thôi! Gần đây tôi bị đau lưng, chân hình như sưng tấy, không biết có phải có bệnh gì không, phải nhờ Tiểu Tưởng khám giúp tôi mới được, cũng phải chúc mừng Tiểu Bạch tuổi còn trẻ như vậy mà đã thăng chức là đoàn trưởng rồi, tương lai tươi sáng quá mà!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây