Sau khi ra khỏi Nhà máy Hóa mỹ phẩm của Không quân trực thuộc, quay trở lại đội y tế, điều chào đón cô chính là ánh mắt phẫn nộ của Miêu Nhị Muội.
Miêu Nhị Muội nói: “Cô giáo Tưởng này, tại sao chúng ta đã xây nhà máy, mà cô không nói với tôi trước... Nếu tôi mà biết sớm hơn, đã không mua nhiều kem như vậy rồi. Lỡ để lâu hỏng rồi sao?”
“Vậy cô thử bán bớt xem? Giờ mà bán ba mươi đồng một tuýp, nhất định sẽ có người mua đó.”
Miêu Nhị Muội mang vẻ mặt chẳng nỡ.
Tưởng Vân nói với cô ấy: “Những thứ sản xuất theo lô chắc chắn sẽ không có hiệu quả bằng những thứ do tôi tự tay làm. Để tôi luyện các thành phần trong dược liệu, cần phải kiểm soát nhiệt độ, sản xuất theo dây chuyền có thể kiểm soát nhiệt tốt đến mức nào cơ chứ? Cô mua về có thể yên tâm sử dụng, tôi có thể gạt cô sao? Nếu như cô không tin tôi, đợi đến khi kem hoa mận trắng của nhà máy hóa chất bắt đầu bán ra, cô mua thử một tuýp về dùng thử rồi so sánh là biết chứ gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây