Trong mắt Tưởng Vân, Nhậm Xương Minh đã trở thành một cây rụng tiền biết đi.
“Cái này không thành vấn đề, thế bác muốn bao nhiêu? Trong nhà cháu còn có một ít hàng tồn kho, lần này bác đến có thể mang đi hết. Về giá cả, cháu sẽ không lấy tiền lời nhiều đâu, giá cả y hệt như căn cứ 141 vậy đó, bác thấy thế nào?”
Khóe miệng Nhậm Xương Minh hơi co giật, trong lòng thầm nghĩ, chỉ sợ cháu không hiểu từ “mua sắm tập trung” có ý gì rồi.
Có nghĩa là cháu phải bán với cái giá thấp đó!
Đã là mua sắm tập trung, sao không rẻ xuống chút hả?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây