Cũng giống như cá khô muối mang tới như lần trước vậy, lần này là cá muối đóng thùng đựng trong lọ thủy tinh, có khoảng ba thùng, mỗi thùng có ba mươi sáu lọ.
Tưởng Vân nhìn hơn một trăm lọ cá muối đóng thùng rồi nói với Nhậm Xương Minh rằng: “Bác Nhậm à, một thùng là đủ rồi, hai thùng còn lại bác cầm về đi, sao cháu có thể để bác tiêu nhiều tiền như vậy cơ chứ?”
“Lấy gì mà lấy, đây đều là phần thưởng mà căn cứ Đông Hải tặng cho cháu đấy. nếu như bác lấy đi, chẳng phải đã phạm lỗi rồi sao?” Nhậm Xương Minh chỉ vào nhãn hiệu ở góc trên bên trái của lọ cá muối đóng thùng rồi nói: “Cháu có nhìn thấy nó không? Trên đó có hai chữ Đông Cực, Đông Cực chính là tên hòn đảo mà căn cứ Đông Hải của bọn bác đã đặt đó, những lọ cá muối này đều được các chiến sĩ về hưu từ căn cứ Đông Hải chuyển công tác tới nhà máy do Căn cứ Đông Hải thành lập sản xuất ra ấy, bác đã tốn đồng nào đâu, lãnh đạo bảo bác mang mấy thùng tới để cảm ơn cháu đấy...”
Tưởng Vân nghe Nhậm Xương Minh nói như thế, bối rối chẳng hiểu sao* “Bác Nhậm này, cháu có làm gì đâu? Sao lại cảm ơn cháu kia chứ, còn khen ngợi cháu nữa, cháu có góp tí sức nào đâu!”
Nguyên văn “丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não”, sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng. Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu, không hiểu người ta nghĩ gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây