“Bởi vì chuyện này mà chị lại bị mời phụ huynh… Giáo viên của trường tiểu học Tử Đế nói, nếu cứ tiếp tục như vậy thì có thể sắp xếp cho Hoa Đông học nhảy lớp. Em nói xem thằng bé học từ từ lên là được rồi, học nhảy lớp sớm, sau này học hết chương trình thì phải làm sao? Nếu thằng học cùng học sinh cấp ba, liệu nó có bị người khác bắt nạt không?”
Tưởng Vân cảm thấy chị dâu Mạnh đã suy nghĩ quá nhiều rồi: “Có bị bắt nạt hay không thì chị để ý hơn một chút là được rồi sao? Thằng bé có phúc của thằng bé, chị bớt lo lắng nhiều như vậy đi. Lo lắng thì có tác dụng gì chứ? Con đường của thằng bé thì nó phải tự mình đi, quyết định như thế nào là do thằng bé chọn. Lúc đầu Hoa Đông không muốn học, chị và anh Mạnh cứ ép thằng bé phải học, bây giờ nó đã học chưa? Đã nghe lời của anh chị chưa?”
“Tính cách của Hoa Đông nhà chị vừa bướng bỉnh vừa cứng đầu. Nếu bây giờ thằng bé đã đồng ý muốn học, thì chị cứ mặc cho nó học, đừng có kéo chân thằng bé lại. Nếu chị lo lắng sau khi Hoa Đông học nhảy lớp xong thì bảo anh Mạnh đưa thằng bé vào trường quân sự, sau này ra làm lính kỹ thuật.”
Nói đến đây, chị dâu Mạnh càng cảm thấy ngột ngạt: “Thằng bé không chịu đấy! Chị và anh Mạnh đã thử nói bóng nói gió thăm dò thằng bé rồi, Hoa Đông đã xác định rõ ràng là muốn học đồ gốm gì đó, đó không phải chỉ là chơi bùn đất à? Chị và anh Mạnh vừa nhắc đến chuyện bảo thằng bé lớn lên đi học trường quân sự làm lính kỹ thuật, nó còn không thèm qua loa lấy lệ với anh chị mà thẳng thừng từ chối. Thứ mà thằng nhóc đó đã chọn, e là không thể thay đổi được.”
“Cũng nói không chừng, tương lai còn dài, có thể là vào một ngày nào đó thằng bé sẽ thích một cô gái, mà người ta hy vọng rằng thằng bé sẽ làm một anh hùng, con trai nhà chị sẽ từ bỏ ước mơ của mình, tự nguyện nghe theo con gái nhà người ta trở thành anh hùng thì sao? Chúng ta đều đã trải qua giai đoạn đó, làm gì có quyết định nào có thể kiên trì được đến cuối cùng chứ? Qua hai năm có lẽ đã quên sạch rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây