Miêu Nhị Muội và Sư Quyên là người miền Nam, từ nhỏ họ chưa bao giờ ăn bánh chưng nhân ngọt, lần này Tưởng Vân nói như vậy, đã làm cho họ hơi thèm chỉ đành cười hì hì nói: “Vậy làm phiền cô giáo Tưởng rồi, sau này cô giáo Tưởng có việc gì cần thì gọi cho chúng tôi nhé!”
Tưởng Vân khoát khoát tay: “Mấy cái bánh chưng thôi, phiền hà gì chứ.”
Sư Quyên nhìn Tưởng Vân mặc chiếc váy hoa che nửa bụng bầu đã lộ ra vừa bước đi khỏi thì nói: “Cô giáo Tưởng thật tốt bụng, cô ấy không hề kiêu ngạo một chút nào cả.”
Miêu Nhị Muội nói: “Quả thực bình thường chị ấy rất tốt, tính cách của chị ấy trông có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng đối xử với ai cũng rất dịu dàng. Nhưng mà tính tình của cô giáo Tưởng lại không vừa đâu, trước đây thậm chí chị ấy còn từng đập bàn, cãi nhau với đội trưởng Lý. Cô hãy nhìn xem người tiếp xúc với cô giáo Tưởng, đó là thủ trưởng Chử. Có thể vừa đi vừa nói nói cười cười cùng thủ trưởng Chử, cả đời này tôi cũng không theo kịp độ cao của người ta.”
“Đó là vì cô giáo Tưởng thực sự có bản lĩnh. Doanh trưởng Bạch trẻ tuổi tài cao, lại đẹp trai, có bao nhiêu người thích thầm anh ấy thế? Tôi từng nghe không ít người mắng anh ấy là tên đầu gỗ không hiểu chuyện tình cảm. Không phải ngày nào anh ấy cũng mua dưa hấu ướp lạnh mang tới cho cô giáo Tưởng ăn à? Còn nói sợ cô giáo Tưởng ở đây nóng quá, lo cô giáo Tưởng sẽ bị say nắng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây