Chị dâu Mạnh bực bội nói một câu: “Đôi vợ chồng trẻ này làm sao thế nhỉ? Ăn gì mà ngon thế, định kiếm được bao nhiêu tiền là tiêu hết bấy nhiêu luôn à?”
Mạnh Hữu Vi mượn cơ hội nói móc cô ta: “Cho dù bọn họ có ăn ba bữa một ngày cũng không thể ăn hết số tiền kiếm được. Cô nhìn sẽ nghĩ hai vợ chồng Bạch Xuyên và Tiểu Tưởng chỉ là công nhân viên chức, lĩnh hai phần trợ cấp nhưng thực ra Tiểu Tưởng còn có cách khác để kiếm tiền nữa. Cô ấy giỏi y lắm đúng không? Cô ấy có một loại thuốc mỡ bôi mặt không chỉ chữa được các khuyết điểm trên mặt mà còn làm người ta trắng lên nữa đó.”
“Tôi nghe Tư lệnh Chung nói con gái và người yêu của ông ấy đều dùng cái đó, Tư lệnh Chung còn nói người yêu mình trông trẻ ra rất nhiều. Đám binh sĩ trong bộ đội cũng dùng luôn, nam binh nữ binh đủ cả, một cái lọ thuốc mỡ bôi mặt chỉ có ba mươi đồng… Thì thiếu gì tiền? Tôi thấy có vẻ như Tư lệnh Chung cũng trắng hơn không ít, có khi ông ấy cũng lén dùng ấy chứ.”
Chị dâu Mạnh mở to mắt: “Cái gì? Ba mươi đồng một lọ? Cái này hơi bị đắt đấy, thế mới nói người bộ đội các anh toàn người nhiều tiền. Nếu mà là tôi thì có cho tôi cũng không bao giờ nỡ mua.”
“Haiz, không phải cái đó, mà là vì thuốc mỡ dưỡng da mặt được bán ở hiệu thuốc, có thể được trừ vào trợ cấp y tế của mỗi người. Mà có ai tiêu được hết phí trợ cấp y tế đâu, cho nên đều bằng lòng bỏ tiền ra mua. Nhưng cuối cùng số tiền kia lại được đổi thành tiền mặt cho Tưởng Vân, tiền được thanh toán đều đặn một lần hằng tháng nên chẳng ảnh hưởng gì đến thu nhập của cô ấy cả.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây