Tưởng Vân nghe như vậy thì khóe môi khẽ giật, ngó sang mái tóc cao ngất ngưởng của người đàn ông đang nói chuyện kia, trong lòng nhủ thầm chiếc mũ lớn này xứng đáng với cái đầu lâu trung niên cằn cỗi của ông ta.
Sau khi ăn xong, Tưởng Vân lau miệng, đứng dậy rời khỏi nhà hàng quốc doanh, bắt đầu đến trước cổng của các nhà máy nhựa để hỏi han chuyện thu mua đồ nhựa.
Chuyện xảy ra tiếp theo mới khiến cho Tưởng Vân mở rộng tầm mắt.
Cô lại giả thành một bà già mập mạp mặc trên người chiếc áo ghi lê, bắt đầu hỏi mua đồ nhựa tại một số nhà máy nhựa nổi tiếng ở thành phố Thương Châu, cô đi đến cổng nào cũng đụng phải vách tường sắt, những nhà máy nhựa này đều là doanh nghiệp, không thể bán riêng lẻ được.
Cuối cùng, cô gặp được cơ hội tại một nhà máy nhựa - nhân viên hướng dẫn của nhà máy nhựa bảo cô đợi một lát, sau đó quay lại gọi vài người trong nhà máy ra ngoài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây