Cô bịa như đúng rồi mà chẳng ra viết trước bản thảo chi cả: “Khi em còn ở Bạch gia trang, không có chuyện gì thì sẽ ôm radio ngồi nghe, nghe xong tiếng Nga lại nghe tới tiếng Anh, chỉ cần rà tìm được một đài phát thanh nào, em sẽ luôn nghe không ngừng nghỉ, chỉ học trong quãng thời gian ngắn ngủi đã thông thạo rồi, nếu như anh muốn học thì em sẽ dạy cho anh.”
“Anh học mà! Nhưng như thế chẳng phải sẽ rất rầy rà lắm hay sao?”
Tưởng Vân nhìn anh một cái, nói: “Chỉ cần chức vụ của anh có thể được thăng chức, tiền phụ cấp cũng được tăng lên, thì có rầy rà bao nhiêu cũng đáng hết.”
Bạch Xuyên dở khóc dở cười, anh không ngờ Tưởng Vân lại có chấp niệm sâu sắc ở phương diện này như vậy, trước kia chưa từng nghe nói có chị dâu nhà nào đi bức bách ông chồng nhà mình phải thăng chức vươn lên cả…À không, cũng có đó, chẳng phải dưới lầu có cô chị dâu họ Tạ thường xuyên cãi nhau với đội trưởng Tạ bởi vì anh ta chậm chạp không thăng chức hay sao.
“Thủ trưởng Chử nói muốn em giúp ông ấy điều trị thân thể một chút, xem coi có thể chữa khỏi bệnh cũ trên người của ông ấy hay không. Em xem rồi sắp xếp thời gian được không? Anh sẽ báo cáo lại với Tư lệnh Chung.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây