“Gạo, mì và dầu ăn đều có đúng không? Nếu có thì lấy năm mươi cân gạo và mì, mười cân dầu.” Người dẫn đầu nói.
Tưởng Vân lắc lắc đầu, xách hai cái túi gạo một lớn một nhỏ, trả lời: “Không cần cân lại nữa, tôi mua bán có tiếng tăm gì, anh xem đi, mua bán lâu dài, tôi tội gì phải lừa người ta. Túi lớn đựng hai mươi cân, túi nhỏ là đựng mười cân. Anh có thể mua năm mươi cân về trước, kiểm tra không thành vấn đề lại tới mua tiếp. Anh thẳng thừng lấy một trăm cân, tôi sợ anh không mang về được. Nếu là dầu thì không có, tôi không lấy được.”
Những người đó nghe Tưởng Vân suy nghĩ cho bọn họ như vậy, nghi ngờ trong lòng cũng tiêu tan đi một ít, nói: “Tôi tin anh, dứt khoát lấy một trăm cân đi, có thể chở được bằng xe mà. Nhà tôi ở phía Nam thành phố, đạp xe không mất bao lâu nên tôi có thể mang đồ về kiểm tra rất nhanh thôi, nếu như có vấn đề, tôi sẽ lập tức đến tìm anh, tôi đoán tối nay anh cũng không đi sớm được. Trừ gạo và mì ra anh còn có gì?”
“Táo, cam và quýt, hai thứ phía sau là trái cây ở miền Nam, đều rất ngon, anh có muốn lấy mười cân trước không? Cùng một giá với táo.”
Người kia do dự một hồi rồi mở miệng: “Nếu là cùng một giá, vậy anh cân cho tôi ba cân, tôi ăn thử trước, ăn ngon thì sẽ mua thêm một ít.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây