“Em trai thân yêu của chị ơi, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Sao hơn một tháng không thấy cậu? Bây giờ cậu mang gì đến thế? Giá lương thực trong cửa hàng lương thực cũng sắp cao tận trời rồi, còn phải xếp hàng chờ, có mua được hay không phải xem số mệnh. Chị đây chỉ đợi cậu mang một ít lương thực cứu mạng đến đấy.”
Tưởng Vân mở cái túi trong tay ra, bên trong chứa đầy bột mì trắng.
“Cậu chỉ mang theo số bột mì này thôi hả? Trong sọt trên lưng cậu là cái gì?” Có một người phụ nữ nhìn đăm đăm vào cái sọt trên lưng Tưởng Vân, còn đưa tay định mở ra xem xem.
Tưởng Vân tháo cái sọt trên vai xuống: “Là gạo.”
“Bên này của em cũng gặp nạn, trong tay dân chúng cũng không có nhiều lương thực, hoàn toàn không mua được. Em chỉ có thể chạy đến chỗ phía Nam không gặp nạn để mua. Nhà nước chúng ta thật giỏi, đợi đến khi em chạy đến phía Nam, bọn họ đã thu thập được rất nhiều lương thực ở đó, nghe nói là mang đi làm lương thực cứu tế cho những nơi bị ảnh hưởng nặng nề. Em chạy khắp tỉnh Tô Giang mới thu gom được một ít lương thực mang về. Nói trước rồi đó, giá cả giống như cửa hàng lương thực, cũng đừng hòng rẻ hơn một hào. Em biết các chị đến cửa hàng lương thực cũng mua không được, em có thể lấy được đã không tệ rồi, nếu mọi người định trả giá, vậy từ nay về sau em cũng sẽ không đến tiểu khu xưởng mộc nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây