Cả buổi chiều Tưởng Vân đều buồn bực nhốt mình ở trong phòng bếp nấu ăn cho Bạch Xuyên, nấu đến tận mười giờ rưỡi tối chợt bị Bạch Xuyên kéo ra khỏi phòng bếp.
“Em nấu nhiều như vậy để làm gì? Anh không ăn hết được đâu. Hơn nữa không có em ở nhà, anh làm gì có tâm trạng tự nấu cơm ăn chứ? Anh đến thẳng căng tin bộ đội ăn là được rồi. Nếu em khó chịu thì cứ khóc đi, đừng nghẹn ở trong lòng, em nhìn xem thớt cũng bị em dùng dao băm ra bao nhiêu vết rãnh rồi kia.”
Tưởng Vân mở miệng: “Em, em không biết mình nên làm gì, đầu óc em lúc này cứ trống rỗng.”
“Đầu óc trống rỗng thì đi ngủ. Dù sao cũng phải đối mặt với chuyện này, nếu không nghĩ ra được biện pháp giải quyết vậy cứ đi từng bước một. Mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi, em không cần phải nghĩ xa như vậy, rửa mặt rồi đi ngủ đi!”
Đêm nay Bạch Xuyên hiếm khi không động tay động chân mà chỉ ôm Tưởng Vân giống như vỏ sủi cảo quấn lấy nhân sủi cảo, nóng hừng hực ôm cô đi vào giấc ngủ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây