Tưởng Vân nhìn Bạch Xuyên một cái, biết Bạch Xuyên nhớ tới ba mẹ mình bèn nói: “Hai chúng ta không giống nhau. Anh nhớ ba mẹ của anh hẳn là vì ba mẹ anh đối xử tốt với anh. Nhưng ba em đối xử với em rất bình thường, tuy nói không để cho em đói nhưng cũng không thể nói là tốt được.”
“Lúc trước em đã nói với anh chuyện về nông thôn rồi, sự bất công của ông ấy đối với chị gái, em trai em mà nói thì không tính là gì nhưng đối với em chính là sự tổn thương. Người chết là lớn nhất, em không hận ông ấy, sẽ đàng hoàng tiễn đưa ông ấy một chặng đường cuối cùng.”
“Còn mẹ em... Aiz, tính cách quá yếu đuối, cả đời đều bị ba em chèn ép. Trong trí nhớ của em, một trong những điều có chủ kiến nhất mà bà ấy đã làm chính là dúi tiền tiết kiệm của bà ấy vào tay em khi em về nông thôn. Còn trong những chuyện khác, bà ấy luôn nghe theo lời ba em răm rắp. Vì vậy nên ba em thường xuyên đánh đập bà ấy.”
“Ba em đã trở thành dáng vẻ của người đàn ông mà em chán ghét nhất, còn mẹ em đã trở thành loại người dù có đánh chết em cũng không muốn trở thành.”
“Bây giờ ba em không còn, em cũng không cần phải tức giận với mẹ em nữa. Nếu phải cho mẹ em tiền thì em sẽ cho, bây giờ em nói trước với anh một tiếng để anh không đổ lỗi cho em. Còn nếu anh không muốn cho vậy em sẽ tự kiếm tiền, em phải để bà ấy dưỡng lão.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây