Bọc người trong chăn bông, cô bò đến bên cạnh Bạch Xuyên, nằm cùng vị trí và góc độ với Bạch Xuyên mà nghe lén động tĩnh dưới lầu.
Tư thế nằm nghiêng vừa đủ để nghe rõ tiếng động ở tầng dưới.
“Tạ Vạn Quân! Đây đều là hạt giống của anh! Tại sao anh lại phủi tay mặc kệ không quan tâm chứ, lại để cho mình tôi quan tâm!”
“Ngày nào tôi cũng bận rộn ở bên ngoài còn chưa đủ sao? Tôi lấy cái gì để quan tâm đây! Tôi làm gì có thời gian quan tâm kia chứ! Còn cô, cô nghỉ ngơi ở nhà cả ngày, cô đã trông coi thằng nhỏ thế nào hả? Sau khi tôi về nhà thì ngay cả miếng cơm còn chưa kịp ăn, con thì khóc nháo không ngừng, còn cô thì cứ lải nhải cằn nhằn miết, rốt cuộc thì cô còn muốn sống chung nữa không? Muốn sống chung thì sống chung, còn không muốn thì về quê đi!”
Khi Tưởng Vân nghe thấy mấy câu này, trong lòng đã cho Tạ Vạn Quân một dấu gạch chéo thật to.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây