Đặt cuốn sách “Thép đã tôi thế đấy” xuống, Tưởng Vân chia chín cuốn sách còn lại thành ba loại: “Sách nói về toán học, nói về vật lý và nói về máy móc... Bạch Xuyên, anh đúng là nhân tài mà, mượn cho em nhiều sách như vậy, sao anh không mượn cho em thêm mấy cuốn kinh Phật để siêu độ em luôn đi!”
Bạch Xuyên ngượng ngùng gãi đầu: “Không phải do anh xem không hiểu sao? Anh chỉ nghe giáo viên người Nga nói những cuốn sách này rất hay, kiến thức ghi trong đó đều rất quý giá, trước kia ông ta còn đề cử cho anh đọc nữa kìa, mà anh xem không hiểu cho nên cũng không muốn đọc, bây giờ anh mượn về xem em có đọc hiểu hay không. Nếu như em không muốn đọc thì anh sẽ trả sách về.”
Tưởng Vân ngạc nhiên hỏi: “Những cuốn sách này không có bản dịch ở trong nước à? Trong nước chắc là không thiếu chuyên gia ngôn ngữ đâu nhỉ...”
“Vốn dĩ không thiếu, nhưng mấy năm trước bởi vì có một số thành phần không tốt đã bị đánh đổ hết một đám, bây giờ thì rất thiếu. Giáo viên người Nga nói những cuốn sách này khó đọc lắm, vốn dĩ ông ta muốn phiên ra vài bản dịch cho chúng ta rồi đặt chúng trong thư viện, nhưng chuyện này đã thu xếp hơn một năm, cuối cùng vẫn không giải quyết ra trò trống gì, đoán chừng ông ta dịch cũng rất mệt đấy.”
Tưởng Vân hiểu ra: “Vậy anh cất những cuốn sách này đi, em sẽ cố gắng phiên dịch thử xem, hi vọng có thể giúp được các anh.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây