Chị dâu Mạnh nhớ đến bài viết mình đọc được vội chỉ vào tờ báo trên bàn cơm: “Anh nói xem có thể giới thiệu Tiểu Tưởng đến đoàn văn công được không? Tiểu Tưởng là một thiên tài, lúc cô ấy làm thanh niên trí thức xuống nông thôn mang theo đám trẻ trong thôn đến cả nhà hát lớn quốc gia biểu diễn luôn đấy, “nhật báo nhân dân” còn đặc biệt viết một bài riêng ca ngợi bọn trẻ hát hay, khen bài hát Tiểu Tưởng sáng tác là khúc ca của thời đại… Cô ấy dư sức đến đoàn văn công!”
“Đến đoàn văn công cái gì? Nếu để tôi nói, nơi thích hợp với Tiểu Tưởng nhất là đội y tế, đáng tiếc mặt trên băn khoăn nhiều, luôn cảm thấy trên người Tiểu Tưởng có điểm đáng ngờ. Tôi cũng không biết mặt trên rốt cuộc nghĩ cái gì nữa, Tiểu Tưởng là một người trẻ tuổi rất tốt.”
“Nếu có điểm đáng ngờ bọn họ còn có thể không tra ra sao? Huống hồ, nếu Tiểu Tưởng có vấn đề thật cô ấy còn dám đến khu người nhà à? Hành động này có khác gì tự mình đứng dưới đèn pha cho người ta soi đâu!”
Giờ nghỉ trưa khi chị dâu Mạnh đi lên tìm Tưởng Vân học cách làm bánh khoai vừa khéo gặp cảnh Tưởng Vân và Bạch Xuyên nói nói cười cười ra cửa, cô ta hỏi: “Hai người định đi đâu thế?”
“Bọn tôi đi chụp vài tấm ảnh sẵn tiện mua thêm chút đồ. Đúng rồi, chị dâu tôi còn phải mượn xe đạp của chị lần nữa, Bạch Xuyên nói xe đạp chúng tôi mua phải chờ thêm hai ngày nữa mới tới, đến lúc đó thì không cần suốt ngày làm phiền gia đình chị rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây