Nắng cũng không chói chang lắm, nhưng dù không có nắng thì vẫn còn có gió, thật tuyệt khi những cơn gió sẽ thổi bay những mùi hương khó ngửi trên đệm chăn.
Tưởng Vân bận rộn làm việc trong nhà, cô treo hết tất cả quần áo được mang đến đây, những quần áo cô không treo được thì cô sẽ gấp lại rồi cất vào tủ, có lẽ cô sẽ ở đây hơn hai mươi ngày, nếu đặt quần áo trong ba lô suốt cũng không tiện.
Cửa nhà bị gõ vang, Tưởng Vân đi ra mở cửa thì thấy chị dâu Mạnh mang một nồi đồ ăn nóng hổi đến đây, cô vội vàng nhường đường cho chị vào: “Chị dâu à, đây là món gì vậy? Thật là thơm!”
“Đây là bún thịt bằm, chị mới mua thịt vào hai ngày trước rồi băm thành thịt vụn hầm với nước thịt xương ống heo, chỉ cần thêm một nắm bún vào là thành món ăn đặc sản của thành phố Cừ Châu đấy, chắc đây là lần đầu tiên em đến đấy, em nếm thử món ăn của Cừ Châu này đi, xem thử có hợp khẩu vị hay không.”
Đây đúng là lần đầu tiên Tưởng Vân đến Cừ Châu, nhưng món bún này không phải lần đầu tiên cô được ăn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây