Tưởng Vân thở dài một hơi, nói: “Trời sinh đã vậy rồi, lúc trước em sợ hù chết anh nên em vẫn luôn giả vờ, ngay cả ba mẹ em cũng không dám nói, sau khi tới Bạch gia trang em bị chọc cho tức giận nên lười giả bộ yếu đuối. Những việc này sớm muộn gì anh cũng biết thôi, nên hôm nay em nói cho anh trước để anh chuẩn bị tâm lý. Sao vậy? Sau khi anh biết em có sức lực lớn thế này, anh vẫn nên suy xét cho người thân của anh, đồng chí Bạch Xuyên à, anh còn muốn kết hôn không? Có muốn đi lãnh chứng nữa không? Nếu cưới em rồi, nếu sau này hai ta đánh nhau, không biết ai sẽ đánh ai đâu nhé!”
Bạch Xuyên nhìn Tưởng Vân tươi cười đi đến gần, nụ cười trên mặt cô rất đẹp, nhưng không hiểu sao vẫn khiến anh lạnh hết cả sống lưng: “Kết hôn chứ! Không những sức lực của em có lớn, dù em ăn uống nhiều anh vẫn quyết định kết hôn với em. Bạch Xuyên anh đã xác định chuyện gì rồi thì sẽ không bao giờ thay đổi.”
Tưởng Vân đi đến phía bên kia giường, cô cởi áo khoác trên người xuống, xốc chăn lên rồi nằm xuống vậy: “Vậy giờ chúng ta đi ngủ, em cảnh cáo anh, nếu anh dám động chân động tay, em sẽ làm anh mất tay mất chân luôn.”
Bạch Xuyên: “…” Anh chọn trúng cọp cái thật sao!
Sợ quá!!!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây