Tưởng Vân nói: “Tý nữa lên nhận thưởng, chú giúp cháu nhận đi. Cháu muốn xin nghỉ.”
“Cháu định đi đâu? Chúng ta không có người quen ở thủ đô, đừng đi lung tung…” Bạch Đại Thuyên cảm thấy trạng thái hiện tại của Tưởng Vân có chút kỳ lạ.
Tưởng Vân vén tóc ra sau tai, lại cảm thấy tóc dài vướng quá, cô dứt khoát búi tóc lên, búi thành một nắm tròn ở sau đầu, để lộ ra cần cổ thon dài.
Cô nghĩ một chút, nói: “Cháu muốn xin nghỉ vài ngày để đi tỉnh Chiết Nam thăm Bạch Xuyên. Thăm xong sẽ lập tức trở lại, tranh thủ thời gian có thể đến thủ đô trước mười lăm tháng giêng để hội họp cùng mọi người, rồi cùng nhau về Bạch gia trang, chú thấy có được không?”
“Thằng nhóc Bạch Xuyên kia có cái gì đẹp? Nó có đẹp đến đâu đi nữa thì có thể so với những tòa nhà cao tầng ở thủ đô không?” Tuy Bạch Đại Thuyên nói móc như thế, nhưng ông ấy biết nếu Tưởng Vân nói với ông ấy thì chắc chắn là cô đã quyết định, thế nên chỉ có thể đồng ý: “Được rồi, lát về nhà khách chú lấy thư giới thiệu có đóng dấu cho cháu, cháu cầm rồi hãy đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây