Cô ta tìm nguyên nhân từ trên người mình một chút, cảm thấy hơn phân nửa là do mình luyện tập nhiều năm như vậy, suy nghĩ đã hình thành khuôn khổ, tư duy cũng cứng nhắc, rất khó vượt ra khỏi những tiết mục kinh điển ban đầu để cải cách đao to búa lớn, mà đội ngũ dự thi đến từ nông thôn hơn phân nửa là do người chưa vào nghề, không chỉ là tổng thể tương đối đặc sắc, mỗi một chi tiết cũng xử lý rất có sức sống, cô ta tự thẹn như vậy.
Bảo cô ta lại dùng tiết mục đã diễn đi cạnh tranh với “đội Tiểu Bạch Linh” một lần nữa, trong lòng cô ta cảm thấy chột dạ, càng đừng nói đến cô ta vừa nhận được tin tức nội bộ từ ban tổ chức: Đội “Tiểu Bạch Linh” muốn đổi bài hát.
Đổi bài hát ở thời điểm mấu chốt này, không phải là chứng tỏ người ta muốn sử dụng đòn chí mạng sao? Không phải là chứng tỏ người ta còn có con át chủ bài sao?
Tâm lý của giáo viên hướng dẫn đội “Hoa Hướng Dương” dần dần thay đổi, cô ta vốn rất thưởng thức màn biểu diễn của “đội Tiểu Bạch Linh”, còn cảm thấy một đội dự thi từ nông thôn có thể đi tới bước này vô cùng không dễ dàng. Lúc này, sự thưởng thức trong lòng cô ta biến mất, chỉ còn lại một ý nghĩ trong đầu: Mình là đội quốc gia. Giáo viên của nhà hát lớn, ngay cả khi không đứng thứ nhất và thứ hai trong nhà hát, nhưng hạng thứ ba chắc chắn không vượt khỏi tầm tay. Nếu như mình thua bởi người ở nông thôn, vậy sẽ mất mặt đến mức nào? Sau này đi ra ngoài còn làm sao nhìn mặt đồng nghiệp trong giới văn nghệ?
Cô ta cắn răng, quyết định đi gặp những người bạn cũ của mình, xem thử có thể thương lượng một chút hay không, dùng quan hệ cá nhân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây