Bạch Đại Thuyên nghiến răng nghiến lợi: “Không thể đền tiền được, nhiều nhất là đền đồ ăn, hai mươi tệ, năm cân trứng gà.”
Tưởng Vân đứng dậy: “Trả cho cháu và Bạch Mẫn mỗi người 20 tệ, năm cân trứng, chuyện này coi như kết thúc. Nếu chú vẫn không đồng ý, tôi và Bạch Mẫn sẽ chia làm hai đường. Bạch Mẫn sẽ đến huyện nộp đơn khiếu nại, cháu sẽ đi nói chuyện với thím Khiên Ngưu.”
Bạch Đại Thuyên sững sờ, ông ấy nhìn về phía Tưởng Vân, thấy Tưởng Vân không có ý định nói tiếp, mới cắn răng đồng ý: “Được! Ngọc Đào Tử, cháu còn không mau xin lỗi đi? Xin lỗi xong, đi xin cha mẹ cháu tiền với trứng gà!”
“Thanh niên trí thức Tưởng, Ngọc Đào Tử rất có tài, nếu không chú sẽ không bảo nó đến đây. Nhưng nếu cháu không thích nó thì để nó xuống đất. Người còn lại cháu tự tìm đi. Tìm được rồi thì cứ nói với chú. Chú không nhúng tay vào, đến lúc đó cháu đừng có mà quy chụp cho chú. Chú không chịu nổi thanh niên trí thức mấy cháu tráo trở trắng trợn như vậy đâu.”
Tưởng Vân đảo mắt, hỏi mấy thanh niên trí thức đang chặn ở cổng: “Trong số mấy người có ai có thể chơi được nhạc cụ? Có thể tập luyện cho cuộc thi ca hát là được, tự tiến cử mình đi. Tôi sẽ không dò hỏi từng người một. Người có tài thì ở lại cùng nhau diễn tập chương trình, giành vinh dự cho đội sản xuất, để chú Đại Thuyên nở mày nở mặt.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây