Tưởng Vân an ủi Lệnh Thái Nhạc rồi hỏi Bạch Mẫn: “Khúc nhạc tôi đàn ban nãy, cô thấy có hợp để chúng ta mang đến “Hội hát nguyên tiêu” không?”
Bạch Mẫn nghĩ ngợi, ánh mắt trở nên nghiêm túc, xong cô ta lắc đầu: “Tôi nghĩ nó không hợp cho lắm. Đầu tiên, bản thân đàn nhị là loại nhạc cụ hơi xúi quẩy, không quá hợp để trình diễn trên sân khấu toàn quốc. Thứ hai, khúc nhạc này cũng có vẻ hơi bi thương, tôi nghe không hiểu đoạn cuối, nhưng tôi không nghĩ nó là bài hát nên mở vào lúc chúc mừng... cô hiểu ý tôi không?”
Tưởng Vân ngờ ngợ: “Vậy cô thấy, nên chọn giai điệu như thế nào?”
“Khúc đầu tôi thấy rất hay, có chứa sự bức bối, rất hợp với lịch sử đẫm máu và nước mắt ngày trước của dân tộc ta. Đoạn giữa hào hùng cũng có thể giữ, nó cổ vũ từng thế hệ trong chúng ta vươn lên, nhưng đoạn cuối thì cắt đi, tôi thấy nó như ánh chiều tà vào ngày diệt vong của một triều đại, nếu nó dùng để miêu tả vương triều Mãn Thanh, tôi nghĩ là hoàn toàn được, nhưng nếu miêu tả nhà nước hiện tại của chúng ta thì có phải hơi xúi quẩy không?”
“Tôi đề nghị chủ đề chính của chúng ta sẽ là kiểu ghi nhớ công ơn lịch sử, phấn đấu nỗ lực.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây