Tưởng Vẫn chỉ cho Bạch Mẫn một con đường sáng: “Vậy dễ mà? Gửi một lá thư về nhà, nhờ gửi hết quần áo thu đông hồi trước của các cô xuống chẳng phải là xong hay sao? Gia đình cô thế nào, về nông thôn mà còn phải may hết thành đồ mới à?”
“Nếu cô thật sự có tiền để tiêu, muốn may đồ mới, thì hãy xách hai lạng rưỡi đường đỏ tìm thím Khiên Ngưu học đi, thím ấy chắc chắn biết may, kỹ thuật của tôi khó lắm, cô học không nổi đâu. Học cái việc đơn giản như nướng bánh, hai người các cô còn phải tốn nhiều sức như vậy mà vẫn muốn học may đồ à? Cô tưởng mình khéo tay thật hả?”
“Cô đừng nghĩ chuyện gì cũng nhờ tôi. Mùa xuân năm sau tôi đi với Bạch Xuyên rồi, không thể dắt cô theo được. Cô và Lệnh Thái Nhạc vẫn còn phải sống ở đây nhiều năm, nói không chừng cả đời sẽ cắm rễ ở Bạch gia trang luôn, cô sắp làm mẹ rồi, phải tự lập đi.”
Bạch Mẫn không hề được mấy câu nói của Bạch Vân an ủi, trái lại còn khó chịu hơn.
Cô ta biết mình sẽ không cắm rễ ở Bạch gia trang, biết có lẽ mình sẽ có một tương lai xán lạn, nhưng con đường đi đến tương lai xán lạn lại quá tối, phải sống như thế nào đây...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây