Trong mấy ngày mưa, Tưởng Vân để ý thấy Lệnh Thái Nhạc giặt quần áo rất nhiều lần, thậm chí cô còn thấy Lệnh Thái Nhạc giặt đồ cá nhân cho Bạch Mẫn.
Cô không nhịn được nói Bạch Mẫn: “Tôi bảo cô không được nhảy nhót kêu gào chứ không bảo cô làm tổ trên giường đẻ trứng như gà mái! Người nào biết chuyện thì còn biết cô mang thai con của Lệnh Thái Nhạc, ai không biết còn tưởng cô mang con vua, mức độ phô trương của cô sắp bằng nương nương trong cung triều Thanh rồi đấy!”
Bạch Mẫn thoải mái cười to, cô ta còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nương nương thì nương nương tôi, có cô gái nào không phải công chúa đâu chứ? Đều là hòn ngọc quý trên tay ba mẹ nâng trong lòng bàn tay mà nuôi lớn, dựa vào đâu lấy chồng là phải biến từ hòn ngọc quý thành phụ nữ thô kệch?”
Tưởng Vân chưa từng nghĩ tới lời ngụy biện này, cô nghe Bạch Mẫn nói thế thì cảm thấy rất có lý, thầm nhẩm kỹ trong lòng ba lần, định sau này tới lúc cần sẽ nói với Bạch Xuyên.
Tưởng Vân liếc mắt nhìn cơn mưa đã nhỏ dần bên ngoài, nói tới vấn đề chính: “Chắc hai ngày nữa mưa sẽ ngừng, chờ ngày trời quang mây tạnh, tôi mượn xe đạp của cô, tôi vào thị trấn một chuyến, gửi đồ và thư viết cho Bạch Xuyên. Rồi mua thêm ít đồ về, mưa hơn hai mươi ngày, đồ đạc đợt trước mua sắp hết rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây