Trương Xuân Hoa càng nghĩ càng thấy ấm ức, trước kia, nếu cô ấy không ấm đầu đòi xuống nông thôn, chắc hẳn lúc này cô ấy đi làm ở xưởng may rồi, có khi còn tìm được một chàng trai công nhân giống mình trong xưởng, hai người tạo thành gia đình vợ chồng công nhân, đâu cần sầu khổ vì chuyện ăn uống? Đâu cần buồn phiền vì không biết nên làm ruộng thế nào?
Cô ấy là kiểu cơm ngon bày trước mặt mà không ăn, nhất quyết muốn ăn cơm thiu!
Nhìn lại dáng vẻ cô ấy bị những chuyện ở nông thôn hành hạ cho người không ra người, ngợm không ra ngợm bây giờ, Trương Xuân Hoa khóc đứt ruột đứt gan.
...
Tưởng Vân nhìn Trương Xuân Hoa một lúc, thấy Trương Xuân Hoa không định dừng lại thì nói: “Vậy thì cô khóc tiếp đi nhé? Mưa to quá, mưa bụi sắp làm ướt quần áo tôi rồi, tôi về phòng trước đây.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây