Thấy dáng vẻ vừa tự tin vừa chắc chắn của Tưởng Vân, nỗi lo trong lòng Bạch Mẫn dần vơi đi: “Không có chuyện đó đâu. Tôi đã lớn đến chừng này tuổi rồi sao có thể ngồi sau xe đạp còn để bị ngã được? Hơn nữa dù cô có đạp xe nhanh lắm cũng nhanh được đến đâu chứ?”
Tưởng Vân chỉ cười nhạt chứ không giải thích.
Chờ đến khi Bạch Mẫn ngồi lên yên sau xe đạp rồi, Tưởng Vân mới dồn sức vào chân nhấn bàn đạp. Chiếc xe đạp chở hai người vọt thẳng ra ngoài.
“A!!!”
“Tưởng Vân cô chạy chậm một chút!!!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây