Giờ phút này, khu nhà ở của thanh niên trí thức đang gió thảm mưa sầu, những thanh niên trí thức từ ruộng đồng trở về đều đang ngồi thành hàng dưới chân tường, đang xem Tưởng Vân cầm kèn Xô-na chơi bài hát sở trường của cô --- “Con Đường Khóc Tang“.
Khuôn mặt của Tưởng Vân cũng tràn ngập nỗi niềm thất tình.
Bạch Mẫn lau nước mắt trên mặt, giọng mũi nồng đậm: “Sao lại đột nhiên thổi bài này vậy? Trong khu thanh niên trí thức này ai chết rồi hả?”
Tưởng Vân liếc nhìn Tưởng Trung, ánh mắt của cô hệt như hai con dao dọc theo cơ thể đâm vào người của Tưởng Trung, khiến Tưởng Trung sợ tới mức phải run lên.
“Chị, chị Bạch Mẫn, dường như em đã gây họa rồi. Lý Thu Sinh trong thôn đã chết mất tiêu, vốn dĩ ông ấy là người duy nhất chơi đàn nhị trong các đám tang ở trong thôn, bây giờ ông ấy không còn nữa, cũng không còn ai chơi đàn nhị nữa. Em nghe nói chơi đàn nhị có thể kiếm được tiền cho nên mới thuận miệng hỏi một câu thổi kèn Xô-na được không, có trả thù lao không? Người nhà kia nói có trả, trả cho ba đồng, còn bao thêm một bữa trưa cùng với năm cái bánh bao nữa, thế là em đã đăng ký cho chị em.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây