Hơn nữa Bạch Đại Thuyên cũng không muốn đắc tội với Tưởng Vân quá nhiều, ban đầu không có Tưởng Vân làm so sánh, ông ấy còn cho rằng y thuật chữa bệnh của trạm y tế trong thôn tốt lắm, ít nhất xem mấy bệnh đau đầu đau óc cũng sẽ không thành vấn đề, nhưng bây giờ so sánh với Tưởng Vân, ông ấy mới cảm thấy bác sĩ của trạm y tế trong thôn chính là một tên phế vật, nói trắng ra là một tên lang băm.
Không nhìn thấy Bàn Liên Hoa đi bệnh viện Nhân dân huyện khám bệnh, khám ra căn bệnh cần phải phẫu thuật, đến chỗ của Tưởng Vân chỉ cần tiêm mấy mũi thuốc là có thể trị khỏi rồi sao? Có thể châm cứu uống thuốc thì bệnh tình sẽ tốt lên, ai lại bằng lòng đắc tội với Tưởng Vân đây?
Bạch Đại Thuyên lo lắng ông ấy sẽ chọc giận Tưởng Vân, sau này nếu như người trong nhà ông ấy có mắc phải bệnh gì, cầu đến trước mặt của Tưởng Vân, Tưởng Vân có thể trị hết bệnh nhưng lại nói ra một câu không thể trị hết được, đến lúc đó chịu tội chẳng phải sẽ là người nhà của ông ấy hay sao?
Đúng là không cần phải vì một tai hoạ Cảnh Quế Hoa này mà hy sinh lợi ích của nhà ông ấy được.
Cảnh Quế Hoa thấy Bạch Đại Thuyên cũng hạ quyết tâm không giúp bà ta nữa, khẽ cắn môi, nói: “Nhiều nhất năm mươi đồng!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây