Sau khi tiễn đội trưởng Mạnh, Bạch Xuyên nhét một miếng trái cây khô vào miệng, anh nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, rồi lâm vào trầm tư.
Một lúc sau, anh tự vỗ vào đầu mình: “Đang nghĩ gì vậy, mình phải nhanh chóng trả lời thư! Sau khi trả lời thư xong, mình phải học tiếng Nga, sẽ không có thời gian ở đây nghĩ vớ vẩn!”
Bạch Xuyên đang viết trong thư về việc anh học tiếng Nga, anh thật sự cảm thấy tiếng Nga khó còn hơn tưởng tượng của anh. Còn hỏi thăm về tình hình hiện tại của Tưởng Vân, cuối cùng cố ý nói với Tưởng Vân rằng đừng gửi đồ liên tục cho anh nữa. Những đồ ngon thì giữ lại cho mình, anh còn nói những điều kiện trong quân đội còn tốt hơn Bạch gia trang nhiều, bảo Tưởng Vân đừng lo lắng cho anh.
Cuối bức thư anh lại viết thêm vài chữ nữa, lần đầu anh viết là Bạch Xuyên, nhưng lần hai, anh lại viết là “Xuyên của em“.
Ba chữ “Xuyên của em” vừa viết xong, thì cửa ký túc xá bị đẩy ra, cặp mắt của ba thanh niên phát sáng lao vào, vừa tới đã lục lọi khắp nơi: “Trung đội trưởng Bạch, nghe nói chị dâu lại gửi đồ ăn đến cho anh rồi, không biết chị dâu gửi đồ gì ngon nhỉ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây