Bạch Xuyên đóng gói một số đồ mà Tưởng Vân đã gửi cho anh rồi đưa chúng cho Mạnh Hữu Vi. Mạnh Hữu Vi lại đề cập đến chuyện khác: “Trước kia, khi trong đội mở một lớp bổ túc tiếng Nga, cậu đã học như thế nào? Tôi đang hợp tác với đám người Tây bên đó, nên tôi định phái người của chúng ta qua học một chút. Nếu tiếng Nga của cậu tốt, hãy nắm bắt cơ hội này.”
Trên sân bay của trụ sở 141 đang đậu một số máy bay chiến đấu, có một nửa là học từ cách chế tạo của phong cách Tô Châu, còn hai cái là được mua từ đám người Tây.
Người ta không tiếc bán nó, vì kỹ thuật được sử dụng chắc chắn không phải là mới nhất. Nói không chừng, tất cả máy bay đều là kỹ thuật lỗi thời.
Có thể xem được bây giờ đối phương đang dùng kỹ thuật gì, đạt được độ cao đến mức nào, những điều này chắc chắn rất hữu ích với đội mình. Cho dù học không được kỹ thuật chính xác của người ta, nhưng có thể mở rộng tầm nhìn một chút cũng tốt. Còn tránh để mình làm trò cười giống ếch ngồi đáy giếng.
Chỉ là Bạch Xuyên sắc mặt có chút khó xử: “Đội trưởng, tôi, tiếng Nga của tôi nói gì người Tây cũng không hiểu, mà người Tây nói gì tôi cũng không hiểu được trình tự.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây