“Chị em là người lòng dạ sắt đá nhất, bọn họ nuôi chị hơn bảy năm, cho chị một miếng cơm một chỗ ở nhưng cũng để chị chịu nhiều oan ức đánh đập. Chị không phải người vô lương tâm, mai sau đến lúc bọn họ cần, nhất định chị sẽ báo đáp lại ân tình bảy năm nuôi dưỡng đó, nhưng những oan ức và khinh thường lúc nhỏ phải chịu chị cũng sẽ trả lại hết.”
Nói đến đây, cô vỗ vỗ bả vai Tưởng Trung: “Nói nhiều quá rồi nhỉ, thôi, không nói nữa, trong lòng em tự biết suy nghĩ là được rồi. Từ ngày em xuống nông thôn thì đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi, phải trưởng thành, làm người lớn. Gặp phải chuyện gì thì phải biết suy nghĩ nhiều vào, xem có nên làm hay không, nếu làm thì sẽ có lợi ích gì? Có thể khiến mình gặp phiền toái hay không? Bao giờ nghĩ rõ ràng rồi thì làm tiếp, chớ có lao vào như con thiêu thân.”
Tưởng Trung yếu ớt hỏi: “Chị... Sao chị? Sao tự nhiên lại nói thế?”
“Chị thì có thể làm sao? Chẳng qua nghĩ đến Bạch Mẫn bàn đối tượng với Lệnh Thái Nhạc thì hơi cảm khái thôi.”
“Suốt cuộc đời một con người, những thứ gặp phải đều là khách qua đường. Ba mẹ, người yêu, con trai con gái, anh chị em, bạn bè, kẻ thù, tất cả mọi người đều thế.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây