Tưởng Vân hơi mở to mắt, cô nhìn Bạch Mẫn, hỏi: “Bạch Ngọc Đản là ai vậy?”
Bạch Mẫn cũng như đang rơi vào trong sương mù: “Tôi cũng không biết nữa...” Cô ta hỏi Lệnh Thái Nhạc: “Anh nghe ai nói? Bạch Ngọc Đản là ai? Mồm kẻ nào bị lở mà tung ra cái tin vịt này? Chính tôi cũng không biết là mình muốn kết hôn đấy!”
Trái tim đang treo nơi cổ họng của Lệnh Thái Nhạc trở về lồng ngực, anh ta nói với giọng điệu nửa phiền muộn nửa ảo não: “Bạch Ngọc Đản là con trai của dì Cảnh Quế Hoa, chính là cái người thường đi theo cô đó! Người trong thôn nói họ đã thấy cô đến nhà thím ấy làm khách nhiều lần, dì Cảnh Quế Hoa cũng bảo rằng thím ấy rất thích cô, muốn cô làm vợ của con trai thím ấy. Tên cậu ta là Bạch Ngọc Đản, nhũ danh Thiết Đản, lẽ nào cô chưa từng gặp qua?”
“Thiết Đản . . . Vậy nhất định là tôi gặp rồi, tôi còn ngồi một bàn cơm với anh ta nữa chứ!”
Bạch Mẫn vừa nói ra lời này, trái tim vừa đặt trở lại trong ngực của Lệnh Thái Nhạc đột ngột treo lên: “Cô, cô cảm thấy cái người Bạch Ngọc Đản kia thế nào?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây