Tưởng Vân chỉ vào nồi cháo gạo lứt, Bạch Mẫn nhìn sang, sắc mặt xanh xao: “Ăn cái này sao... Cái này thì cũng được, tôi thật sự không muốn nấu ăn đâu, tôi đi lấy đồ hộp, mang một hộp đào và một hộp thịt qua đổi cháo với cô được không?”
Tưởng Vân cũng không để ý.
Khoảng ba phút sau, Bạch Mẫn dùng quần áo của cô ta bọc bốn hộp thủy tinh lại, kỳ lạ là không có đồ hộp nào dán nhãn hết, Tưởng Vân nghi ngờ hỏi: “Tại sao những hộp này không có nhãn vậy?”
Bạch Mẫn mệt đến mức đi đến mép giường lò: “Bởi vì mua đồ lậu của người khác, đồ không có nhãn sẽ rẻ hơn mấy thứ đồ có dán nhãn nhiều. Tôi lại không ăn mấy thứ đồ có dán nhãn hiệu, lựa mấy món đồ nào rẻ rồi mới mua thôi.”
“Đúng rồi, chuyện lúc trước tôi và cô đã từng thương lượng đấy, cô cảm thấy thế nào hả? Sau này tôi cung cấp đồ hộp và lương thực, còn cô thì góp sức lực và tay nghề, hai chúng ta ăn chung với nhau. Cái khác thì tôi không nói tới nhưng lương thực nhất định sẽ đủ ăn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây