Nhưng sau đó Trương Xuân Hoa và Lương Tiểu Mai nghĩ lại, nếu như đánh chết được một con heo rừng thì cả đội sản xuất có thể được chia thịt để ăn, còn hai người họ đánh nhau cũng chỉ có thể khiến cả đội sản xuất hóng chuyện, xem náo nhiệt mà thôi. Nếu như so sánh với nhau, quả thật… Heo rừng sẽ thơm hơn một chút.
Sau khi Bạch Đại Thuyên xác nhận có người đã đánh chết được heo rừng, nào còn để chuyện của Trương Xuân Hoa và Lương Tuyết Mai vào đầu nữa? Ông ấy chen qua đám đông đi đến trước chiếc xe ba bánh, cẩn thận nhìn con heo rừng béo lớn hồi lâu, cảm khái nói: “Ây da, con heo này chắc phải nặng hơn hai trăm cân nha... Thanh niên trí thức Tưởng, các người gặp con heo rừng ở đâu vậy? Giết nó bằng cách nào?”
“Chúng cháu vừa mới bước vào thôn thì đụng phải nó, đằng kia không phải có rừng Dương hay sao? Chúng cháu chính là gặp được nó ở đó đấy ạ, mà con heo rừng cứ như bị điên hay sao ấy, ủi vào chúng cháu. Cháu bị dọa tới nổi giận nên mới nhặt tảng đá lên ném vào đầu con heo rừng, nó bị tảng đá ném trúng đầu thì lập tức tắt thở.”
Sau khi nghe Tưởng Vân mô tả lại xong, Bạch Đại Thuyên chạy vào nhà lấy ra một chiếc đèn pin, nương theo ánh sáng nhìn vào đầu của con heo rừng thì thấy một phần ba đầu heo đã bị đập nát.
Ông ấy thò tay mò vào trong cái đầu heo đã nát vụn kia, cánh tay vói vào được phân nửa thì đụng phải hòn đá đó, Bạch Đại Thuyên dùng sức kéo ra, ngay cả óc cũng rơi xuống đất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây