Tiếng thét của con heo rừng mãnh liệt mà ngắn ngủi, Tưởng Vân xoay người ngã xuống đất, trong lòng cô cảm thấy may mắn vì bản thân đã luyện tập kỹ năng chiến đấu phiên bản cải tiến kỳ lạ của quân sự. Nếu không, hôm nay chỉ sợ cô chỉ có thể trốn trong nơi trú ẩn Tinh Hà, để cho Tưởng Trung và Bạch Mẫn thấy một màn trình diễn người sống “tự nhiên” biến mất rồi.
“Đừng kêu, chị không sao, đứa gặp chuyện là con heo rừng kia kìa.”
Câu này của Tưởng Vân nói ra cực kỳ thoải mái, nhưng giọng nói lại hơi run run, điểm này không lừa được người.
Tưởng Trung bị Tưởng Vân đẩy vào bụi cỏ ven đường, cậu ấy nhanh chóng đứng dậy, thậm chí không thèm phủi bụi bẩn trên người đã lao đến chỗ Tưởng Vân, thấy bụi bặm trên người của Tưởng Vân còn không nhiều bằng của cậu ấy thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Giờ phút này, Bạch Mẫn cũng từ trên bàn bò xuống, cô ta cẩn thận nhìn Tưởng Vân từ đầu đến chân mấy lần, thấy Tưởng Vân không sao hết, lúc này mới quay người đi tới nhìn con heo rừng đang nằm im không nhúc nhích trên mặt đất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây