“Thế thì mọi người giúp đỡ lẫn nhau.” Thẩm Y Y cười nói, thấy Nhị Bảo lại nâng hành lý lên tiếp, cô bèn cười chào tạm biệt với bọn họ: “Chúng tôi về nấu cơm ăn trước, có rảnh sẽ tới chơi.”
“Được rồi!” Đám người dõi mắt nhìn bọn họ trở về, lại thấy đại đội trưởng Lý của bọn họ đi theo bên người cha mẹ tựa như đã trở về một đứa bé. Vác nhiều đồ vậy, nhưng lúc ánh mắt nhìn sang cha thì hiếu thắng nhấc lên nhấc xuống hành lý trên người. Nhưng khi chuyển hướng sang mẹ cậu thì vẻ mặt đã sụp đổ, giống như đang nói với mẹ cậu là “nặng quá”.
Đám người không hẹn mà cùng dời ánh mắt nhìn về phía mẹ Trâu. Mẹ Trâu quả thật đã mất hết mặt mũi gặp người, cười ngượng ngùng một tiếng rồi trở về nấu cơm, chạy biến.
...
Nhị Bảo vừa vào cửa, đã thở phù phù ném hết mấy thứ trên người xuống, đầu mướt đầy mồ hôi nói: “Khiến ông đây… khiến con nóng chết rồi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây