Tiểu Bảo thấy mẹ cậu bé không bị uy hiếp thành công thì có chút tiếc nuối, lại nghe cha cậu bé sẽ đánh cậu bé nên hơi dao động, sau khi nghe câu nói cuối cùng, lập tức hiểu ý ý của mẹ, tức khắc hơi hơi sợ hãi: “Là có người đến cướp sao?”
“Em cứ nói đi?” Nhị Bảo đã giặt sạch quần áo chen vào nói, dự định thù mới hận cũ báo cả đôi, cố ý hung ác nói: “Với cái thân thể nhỏ bé này của em, nếu thật sự gặp phải, khẳng định em sẽ đánh không lại, cuối cùng không chỉ có tiền không có, em còn phải chịu một trận đánh, Úi! Đau chết em đi!”
Tiểu Bảo: “...” Trừng mắt anh hai của cậu bé một lát, cậu bé vốn muốn dùng tiền mua đồ cho anh hai... Cậu bé quyết định, không cho!
Có điều Tiểu Bảo cũng biết lời mẹ và anh hai của cậu bé nói có lí riêng của mình, ngẫm đến cảnh tượng đó... Xít, hình như thật sự hơi đau, cậu bé không phải anh anh hai, nhất định đánh không lại người ta!
“Vậy… vậy được rồi, một phần trăm tiền lãi.” Tiểu Bảo thỏa hiệp, từ đó lấy ra hai trăm chín mươi tám đồng năm hào, còn lại một nghìn hai trăm đồng đưa hết cho mẹ cậu bé: “Mẹ, con cho mẹ mượn một ngàn ba trăm đồng, một năm, mẹ phải cho con mười hai đồng tiền lãi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây