Sau đó cách nửa tháng Thẩm Y Y đều sẽ gửi đồ ăn cho Đại Bảo một lần, mãi đến khi đến kỳ nghỉ Đại Bảo đã trở về.
Thời điểm Đại Bảo trở về không có nói cho người trong nhà thời gian cụ thể, chỉ biết đại khái là lúc nào cậu bé sẽ đến. Cho nên khi cậu bé bám bụi bẩn xuất hiện trước cửa nhà, Thẩm Y Y nhìn thấy cậu bé thì mừng như điên: “Đại Bảo!”
“Mẹ.” Giọng Đại Bảo hiển nhiên cũng lộ sự vui mừng dễ nhận biết, một giây sau đã bị mẹ cậu bé ôm vào lòng.
“Xem như đã trở về! Sao gầy nhiều vậy? Còn đen hơn, khổ cực vậy sao? Không đúng, con ngồi xe buýt xe trở về? Sao không gọi điện thoại nói cho cha mẹ biết con trở về rồi? Cha mẹ sẽ đi đón con! Nhiều hành lý thế này? Tự con xách trở về? Có mệt không? Lại đây, mẹ giúp con xách!”
Lời Thẩm Y Y cứ bay ra lia lịa, nhiệt tình đến mức Đại Bảo vừa vui vừa ngượng nhưng không biết nên tiếp câu nào, chỉ có thể nói: “Mẹ, một mình con có thể làm được, mấy hành lý này rất bẩn, mẹ đừng đụng vào, con có thể xách trở về!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây