“Các con mới là người một nhà, các con mới là anh em ruột! Tốt, tốt!” Mẹ Lý tức giận mặt đỏ rần, ngay trước mặt hai đôi vợ chồng anh cả và em ba đang băn khoăn, nói: “Không phải các con muốn đi thủ đô sao? Vậy đến thị trấn nhặt rác một lần đi!”
“Mẹ, tại sao mẹ muốn làm khó xử chúng con như thế?” Giang Ái Linh lại ra cửa, bởi vì hiện tại nhà anh cả đứng ở bên bọn họ, cô ta đã có tự tin, thái độ của cô ta cũng trở nên lẽ thẳng khí hùng, lầu bầu nói: “Một nhà anh rể và Trần Cường cùng anh hai đến thủ đô, không cần phải đi nhặt rác, thậm chí hôm qua anh Thâm còn xào cho Trần Cường một dĩa thịt bò, tại sao đối xử với chúng con thì như vậy...”
Đằng sau cô ta không nói, nhưng lời chưa hết nhưng tất cả mọi người đã hiểu, Lý Tam Hoành phẫn uất, Hà Chiêu Đệ tán đồng.
Lý Đại Bân vẫn nhíu chặt lông mày, nhìn Hà Chiêu Đệ, há miệng: “Vợ, nếu không, chúng ta vẫn nên ở nhà trồng...”
Hà Chiêu Đệ đổi tư thế vịn cửa, sắc mặt bởi vì sinh con mà suy yếu đến mức trắng nhợt, Lý Đại Bân nhè nhẹ lắc đầu. Nếu như hôm nay không phải Lý Tam Hoành và Giang Ái Linh nói ra, có lẽ cô ấy sẽ không muốn đi đến thủ đô theo gia đình Thẩm Y Y.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây