Nét mặt của Tần Mỹ Liên hiển nhiên hơi bối rối: “Cô… cô đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu!”
“Cô hoảng cái gì?” Thẩm Y Y hỏi lại, khóe môi cong một độ cong lạnh lùng.
Việc này là Lý Thâm nói với cô, Tần Mỹ Liên lúc nghỉ hè đã ở trong tứ hợp viện ở con phố chỗ bọn họ thu gom phế liệu , Lý Thâm và nhóm Lưu Kiến Cương đi thu gom phế liệu, từng thấy Tần Mỹ Liên và một người đàn ông tuổi không chênh lệch với cha cô ta ở chung. Lúc ấy bọn họ đều không nghĩ nhiều, tưởng là người đàn ông kia thật sự là cha cô ta. Về sau Lưu Kiến Cương ra ngoài thu gom phế liệu, phát hiện hai người bọn họ ôm hôn nhau mới biết quan hệ của hai người, lại từ trong lời hàng xóm láng giềng mà biết người đàn ông kia đã có vợ, trở về coi như chuyện cười mà nói với mấy người Lý Thâm.
Lý Thâm không phải người ưa tám chuyện, sau khi nghe xong thì quên rồi, về sau khai giảng anh và Thẩm Y Y đưa Tiểu Bối đến nhà trẻ, thấy Tần Mỹ Liên mới nhớ tới.
“Tôi… tôi không có hoảng!” Tần Mỹ Liên ngoài miệng nói mình không có hoảng, thật ra giọng nói đã đang phát run.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây