Có lẽ Tiểu Bối biết bọn họ đang khen cô, có chút ngượng ngùng, vuốt bụng ngửa đầu cười với mẹ.
Thẩm Y Y hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Có phải đói bụng không?”
“”Lữa”.” Tiểu Bối nói, cô bé đã tám tháng rồi, biết bò biết ngồi, tuy rằng vẫn chưa biết nói chuyện, nhưng đã biết nói một vài âm tiết đơn giản, ví dụ như kêu Thẩm Y Y là “lẹ”, kêu mấy đứa nhỏ là “ạnh”.
Thẩm Y Y lập tức lấy sữa bột đã pha trong túi ra, đưa cho cô bé, bàn tay nhỏ mập mạp của cô bé ôm bình sữa, uống ực ực ực, vô cùng nghe lời.
Mẹ Lý nghe Tiểu Bối nói “bà nội”[1] thì hơi mừng vui, sáp lại trêu chọc cô bé: “Tiểu Bối, bà là bà nội của con, gọi bà nội đi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây