Ngô Tiểu Mạn nhìn bộ dáng nhíu mày của anh ấy, vừa lạnh lòng vừa tủi thân, rốt cuộc cô ấy có chỗ nào không tốt? Khiến cho anh tránh như tránh tà vậy?
Việc này cũng không phải lần một lần hai, Ngô Tiểu Mạn thật sự cảm thấy có chút uất ức, đem hộp cơm nhét vào trong tay anh ấy, “Dù sao đây cũng là đồ em mang cho anh, anh tự mình xử lý đi.”
Nói xong, Ngô Tiểu Mạn liền làm bộ muốn đi, kết quả cô đi một đoạn xa, cũng không thấy có tiếng ai gọi cô lại.
Giận dỗi vốn định rời đi, lại nhớ tới cái gì, sải bước đi về phía hành lang, cầm lấy một cái túi trên mặt đất, đặt ở trước mặt Thẩm Vũ Hoành.
Lại từ trong túi lấy ra một phong thư, “Không biết là ai gửi cho anh, em mang tới cho cha.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây