Triệu Xuân Lan giơ tay và đưa cho cô ấy một hạt dẻ, “Em cho rằng người trong bộ đội, tất cả mọi người đều giống như em sao, trong đầu toàn phong hoa tuyết nguyệt? Những người đó ở trong quân đội quanh năm, gần như bị cô lập với thế giới bên ngoài, hơn nữa chính trị viên Ôn còn là một tên độc thân, xung quanh toàn là đồng chí nam, vậy nên đương nhiên cậu ấy sẽ không hiểu những điều này rồi.”
“Ý của chị là, anh ấy không hiểu ý tứ trong lời nói của em, nên anh ấy mới từ chối em đúng không?”
Triệu Ngọc Lan lưỡng lự.
“Còn không phải vậy à?”
“Em cho rằng cậu ấy đang từ chối em sao? Làm ơn đó, Ngọc Lan à, em có thể tự tin vào vẻ ngoài của mình hơn một chút có được hay không? Vốn dĩ ban đầu chị định giới thiệu em với Quý Trường Tranh, nếu như chị không có viên kim cương đó, làm sao chị dám nhận cái tên đồ sứ sống này chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây