“Một ngàn vạn.”
“Vậy em còn muốn cho Miên Miên tiếp tục khai phá?” Một ngàn vạn đó, đây không phải một ngàn đồng đâu, một ngàn vạn cho một thiếu nữ vừa tròn mười tám tuổi đi xây dựng sự nghiệp?
Đây không phải lấy bánh bao thịt ném chó, có đi không có về sao?
Thẩm Mỹ Vân buông bánh vừng xuống, Quý Trường Tranh thay cô lau khóe miệng, cô lúc này mới tiếp tục nói: “Chị dâu, em biết ý tốt của chị, nhưng đã theo lao thì không thể quay đầu lại, em đã quyết định để Miên Miên toàn quyền phụ trách, như vậy đừng nói mười triệu phí tổn khai phá, dù là hai mươi triệu phí tổn khai phá, em cũng muốn cho.”
Tống Ngọc Thư trầm mặc: “Em biết kết quả xấu nhất không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây