Liễu Bội Cầm gật đầu, mắt khóc sưng lên: “Tôi không biết bây giờ nên làm gì.”
Qua nhiều năm như vậy, bà ấy vẫn luôn liều mạng nghĩ biện pháp trở về Đại Lục, nhưng con của bà ấy cũng không muốn gặp bà ấy, cho dù là bà ấy biết một màn này, khi thật sự trải qua, vẫn sẽ rất khổ sở rất khổ sở.
Thẩm Mỹ Vân lạnh nhạt nói: “Liễu Bội Cầm, cô và Ôn Hướng Phác không quấy rầy nhau đã là biện pháp tốt nhất rồi. Như vậy, đối với Ôn Hướng Phác mà nói, chẳng phải là một loại giải phóng sao?”
Nghe nói như thế, Liễu Bội Cầm lảo đảo lui về phía sau hai bước, vẻ mặt trắng bệch: “Tôi biết rồi.”
Thì ra, sự xuất hiện của bà ấy đối với Hướng Phác mà nói, đã là một loại gông xiềng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây