“Nhưng --” cô ấy rốt cuộc là mềm lòng: “Sao cô không đi tìm Tào Mai? Không phải cô nói cô ấy là nhân viên kiến trúc của đơn vị ở Bắc Kinh sao?”
“Đầu óc heo của tôi thật sự quên mất.” Thẩm Mỹ Vân vỗ trán: “Dung Dung, cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi, chờ tôi xây xong căn nhà kia, đến lúc đó tôi sẽ để lại cho cô một căn.”
Cao Dung giận dỗi nói: “Tôi không cần.”
Thẩm Mỹ Vân cười híp mắt: “Vậy tôi cũng mặc kệ, tôi sẽ để lại cho cô.”
Thấy cô đi ra ngoài tìm Tào Mai, ưu sầu trên mặt Cao Dung càng nhiều hơn vài phần, cô ấy suy tư một chút, một đống chuyện trong nhà máy, cũng bận không nổi nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây