Giọng nói Thẩm Vi Vi rất nhẹ, dưới tiếng mưa rơi tí tách dường như có như không, nhưng Mạnh Tiểu Mạn lại nghe rất rõ ràng. Cô bé nhìn bóng lưng Thẩm Vi Vi im lặng một lát, sau đó giơ tay lau nước mắt trên khóe mắt mình.
Tuy rằng buổi chiều hôm nay trên đường trở về cũng không bị dính mưa vì Đại Phúc mang theo áo tơi đến, nhưng Thẩm Vi Vi vẫn sợ bị cảm lạnh, vừa về đến nhà cô liền nấu một nồi canh gừng lớn, bảo Đại Phúc và Tiểu An đều uống một ngụm.
Bởi vì trời mưa nên việc kinh doanh của nhà hàng trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều. Nhưng cũng không sao, dù sao đồ ăn ngon, cho dù buổi trưa không bán hết thì đến buổi tối cũng có thể bán được. Cuối cùng nguyên liệu còn lại, vừa hay mọi người có thể chia nhau mang về, không để lãng phí gì là được.
Hơn nữa mấy ngày nay Thẩm Vi Vi luôn cảm thấy sức lực có phần không đủ, xào hai món ăn lại phải nghỉ ngơi một chút, nhàn rỗi cũng có thể thoải mái hơn một chút.
Cô vốn tưởng rằng mình chỉ bị cảm lạnh, đợi qua hai ngày là có thể tốt, cho nên cũng không quan tâm. Nhưng nghỉ ngơi qua vài ngày, bà Chu nhìn thấy cô như vậy, đột nhiên nói một câu: “Tiểu Thẩm, không phải là cháu mang thai chứ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây