Nhưng Đại Phúc không ngờ Liêu Yến Thục không chỉ không đi nhanh như vậy, còn đứng tại chỗ nói ra một số lời kỳ lạ.
Tuy rằng những lời kia cậu nghe không hiểu là có ý gì, nhưng theo bản năng cảm giác được không bình thường, cho nên yên lặng nhớ lại, đợi đến khi trở về liền nói cho Thẩm Vi Vi.
“Tốt, mẹ biết rồi. Sau này gặp bọn họ vẫn phải cố gắng tránh né, biết không? Thẩm Vi Vi dặn dò.
Đại Phúc gật đầu, xoay người đi ra ngoài cho thỏ ăn.
Cậu vừa đi, Thẩm Vi Vi xoay người ngồi xuống bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa trong mấy câu nói kia của Liêu Yến Thục.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây