Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, Thuyên Tử không nói thêm gì nữa, gật đầu nói: “Được, anh đi!
Thật ra cậu bé và Đại Phúc cũng không quá quen biết, nhưng vừa rồi thấy Đại Phúc thoáng cái liền đoán trúng chuyện cái hòm, làm cho Thuyên Tử kinh ngạc đồng thời cũng rất bội phục nên không tự chủ được liền nghe cậu nói.
Khi Thuyên Tử kịp phản ứng thì Đại Phúc đã nhanh chóng chạy về tìm Thẩm Vi Vi.
“Mẹ! Mẹ ơi!
Ở bên trong Thẩm Vi Vi chọn xong trứng vịt lộn vừa đi ra, vốn định đi lên sườn núi gọi hai đứa nhỏ về, trước mặt liền đụng phải Đại Phúc đang thở hồng hộc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây